Kỷ niệm xúc động từ món trang sức cũ của vợ khiến tôi không kìm được nước mắt
Năm 25 tuổi, tôi kết hôn và đã trải qua 7 năm bên vợ, hiện chúng tôi có một con gái 3 tuổi. Khi mới cưới, vợ chồng tôi sống trong một căn phòng nhỏ, tài chính hạn hẹp. Vợ tôi đã tiết kiệm gần 100 triệu để tôi mở cửa hàng, nhưng tôi đã thất bại và gánh nợ lớn. Thời gian đó rất khó khăn, chúng tôi chỉ ăn cơm với rau để trả nợ. Nhiều lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng và bỏ đi lang thang, nhưng nhìn thấy vợ mệt mỏi, tôi lại tự trách. Cuối cùng, tôi quyết tâm làm lại, ngoài công việc văn phòng, tôi cũng nhận chở trẻ em đi học để kiếm thêm thu nhập.
Buổi tối, tôi đóng giày thuê cho khách, trong khi vợ tôi nhận thêm công việc về nhà, có hôm thức khuya đến gần một giờ sáng. Khi tôi về, sức khỏe cô ấy vẫn không tốt, có lúc chỉ uống sữa rồi nằm vật ra giường. Sau hai năm trả nợ, vợ tôi mới dám mang thai và sinh con. Từ khi có con, cô ấy càng vất vả hơn vì phải chăm sóc 4 đứa trẻ hàng xóm, trong khi nghỉ việc ở cơ quan. Dù thu nhập không nhiều, nhưng công việc chăm sóc 5 đứa trẻ khiến cô ấy mệt mỏi. Chúng tôi đã mua được căn chung cư nhỏ và cuộc sống dần cải thiện, nhưng vợ tôi không còn thời gian để tận hưởng. Mấy tháng trước, khi con gái tôi được 2 tuổi, cô ấy đã ngất tại cơ quan khi đi làm lại.
Khi nhận tin vợ ngất xỉu, tôi chạy đến bệnh viện và thấy cô ấy đã tỉnh táo và đi lại được. Cô giải thích nguyên nhân là do tụt huyết áp vì không ăn sáng, nên tôi yên tâm về nhà. Tuy nhiên, sức khỏe vợ tôi ngày càng kém. Cô xin nghỉ việc và chỉ ở nhà đi dạo, khi mệt thì nằm nghỉ. Một thời gian sau, tôi được rủ đi Tây Nguyên khảo sát, vợ động viên tôi đi, nên tôi lên đường hai tháng. Khi trở về, sức khỏe cô vẫn không cải thiện, có lúc không ăn được gì, chỉ uống sữa. Tôi thấy vợ tái nhợt và mệt mỏi, nên quyết định ép cô đi khám bệnh, dù ban đầu cô không muốn.
Sau khi khám và xét nghiệm, bác sĩ thông báo vợ tôi bị suy thận cấp và khuyên tôi chuẩn bị tinh thần. Tôi đã chủ quan, nghĩ rằng cô ấy chỉ mệt mỏi và sẽ sớm khỏe lại. Tôi muốn đưa vợ vào viện điều trị, nhưng cô ấy từ chối, khóc và bảo tôi tiết kiệm tiền cho con gái. Cuối cùng, tôi đành đưa vợ về nhà chăm sóc. Hơn một tuần trước, vợ tôi đã qua đời. Trước khi mất, cô ấy dặn tôi phải đối xử tốt với con gái và chọn người hiền lành nếu có đi thêm bước nữa. Tôi không thể nghĩ tới chuyện đó, nhưng vẫn gật đầu để vợ yên lòng. Hôm nay, khi sắp xếp di vật của vợ, tôi tìm thấy chiếc vòng tay vàng 18k mà cô ấy đeo trong ngày cưới, được cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp gỗ cũ.
Bên dưới là tờ giấy ghi "Cho con gái". Nhìn chiếc vòng cũ của vợ, tôi rơi nước mắt. Đây là món trang sức duy nhất của cô ấy. Sau 7 năm bên nhau, tôi chưa từng tặng cô ấy món quà nào. Giờ hối hận thì đã quá muộn!



Source: https://afamily.vn/mon-trang-suc-cu-cua-vo-khien-toi-roi-nuoc-mat-6811.chn